Điện thoại hỏi han bọn trẻ hai bên nội, ngoại và cả anh em đồng nghiệp, hóa ra bây giờ bố mẹ ai cũng sợ đến hè; vì không biết gửi con vào đâu. Đi họp phụ huynh, thấy thầy, cô giáo thông báo lịch học thêm hè thì vừa buồn vừa vui. Buồn vì lại đưa đón con đi học, rồi phải đóng tiền cho con đến trường học các môn ngoại khóa. Vui vì không phải lo hè chăm giữ con mà lại tiếp tục khoán trắng cho nhà trường. Cảm giác vui buồn lẫn lộn là như vậy. Trẻ nhỏ, những đứa học lớp 1, lớp 2 vẫn mơ màng, tơ tưởng được học cờ vua, được chơi bóng đá, bóng rổ, được học bơi… Nhưng bố mẹ chúng, phần vì phải lo tiền về quê thăm ông bà, lo tiền đi nghỉ mát, sửa điều hòa… nên kiểm tra tức thì xem con chơi cờ hay đến đâu, nếu bơi được vài mét thì tự nhủ không sợ chết đuối. Và chốt: "Hè này, hai anh em tự ở nhà trông nhau".
"Ơ…". Đám nhỏ và bố mẹ chúng đồng thanh như thế khi hè về.
Ảnh minh họa. 
Bây giờ ở các thành phố lớn như Hà Nội và TP Hồ Chí Minh thì bọn trẻ cơ bản sẽ được gửi đến các cung văn hóa, cung thiếu nhi học hè, học ở đó có đàn ca, múa nhảy… Các quận, huyện khiêm tốn hơn thì có các nhà văn hóa, nơi thầy, cô giáo biết chút ít về thể thao, đàn, múa... Còn ở phường, chơi ở đâu nhỉ?
30 năm trước, tác giả vẫn nhớ ngày được gọi vào đội bóng thiếu nhi của phường. Ôi chao, cảm giác đó sung sướng đến tận bây giờ. Thi đấu các phường, quận, cả đám lau tau mới biết thế nào là vườn bách thú ở đường Kim Mã (Ba Đình, Hà Nội). Rõ khổ cho đứa em gái, học đến năm lớp 4 mới vào đội múa của phường. Nó sướng lắm, về quên ăn, đêm cứ nằm đếm sao, chỉ mong sáng ra khi gà vừa gáy o o là nhảy chân sáo ra sân đình tập cùng các chị.
Giờ sân đình chỗ nhà tôi trên đường Kim Mã đã rộng hơn, bọn nhỏ có điều kiện hè này chơi cầu lông, tập võ, tập múa. Thế là bố mẹ cứ gí con cho ông bà chăm sáng ngày, đến tối mới đón hoặc lại tặc lưỡi sáng ra ông bà đưa cháu ra sân đình giúp con. Nhưng như thế là may, vì ở trên phố biết tập ở đâu? Khu Thụy Khuê nhà bác tôi bọn trẻ thường ra Hồ Tây tập, ra sân đình chơi kéo co, đá cầu… Ngẫm ra, như vậy là tốt rồi. Ít nhiều bố mẹ bọn trẻ có thể yên tâm đi làm, vì biết con mình đang chơi cùng bạn bè, được các anh chị đoàn viên ở phường chăm sóc, bảo ban.
Nhưng nói gì thì nói, trẻ em lớn lên, theo lẽ tự nhiên phải tung ta tung tảy, “vỗ cánh” bay xa khám phá phương trời. Chúng sẽ không cam chịu cảm giác cứ hè đến phải tập ở sân đình, sân ủy ban nhân dân phường, và thậm chí là tập trong một con ngõ nhỏ lờ mờ ánh đèn. 
Tiếc rằng hè đến, còn không ít gia đình khi bố mẹ đi làm vẫn giữ con trong nhà bằng phim hoạt hình. Cơm canh sẵn đấy, ăn nhé. Đến tối, khi bố mẹ buồn ngủ rũ mắt, trẻ em mới ào xuống vỉa hè, lòng đường chơi đá bóng, đá cầu, cầu lông, tập múa. Đến sáng hôm sau, khi bố mẹ đi làm, đứa em gái tay cầm điều khiển đầu video xem Đô-rê-môn, kiễng chân an ủi thằng anh: "Chờ chị Hằng lên, mình sẽ được chơi mà".
Theo qdnd.vn